ĂN TRỘM MÈO

ĂN TRỘM MÈO

Nhà vua có một con mèo quý lă••m, xích bằng xích vàng và cho
ăn những đồ mỹ vị.
Quỳnh vào chầu, trong thấy, bắt trộm về, cất xích vàng đi mà
buộc xích să••t, nhốt một chỗ, đến bữa thì để hai bát cơm, một bát
thịt cá, một bát rau nấu đầu tôm. Mèo ta quen ăn miếng ngon chạy
đến bát cơm thịt cá chực ăn. Quỳnh cầm sẵn roi, hễ ăn thì đánh. Mèo
đói quá, phải ăn bát rau nấu đầu tôm. Như thế, được hơn nửa tháng,
dạy đã vào khuôn, mới thả ra.
Vua mất mèo, tiếc quá, cho người đi tìm, thấy nhà Quỳnh có
một con giống hệt, bắt Quỳnh đem mèo vào chầu. Vua xem mèo, hỏi:
– Sao nó giống mèo của trẫm thế? Hay khanh thấy mèo của
trẫm đẹp bă••t đem về, nói cho thật!
– Tâu bệ hạ, bệ hạ nghi cho hạ thần bă••t trộm, thật là oan, xin
bệ hạ đem ra thử thì biết.
– Thử thế nào? Nói cho trẫm nghe.
– Muôn tâu bệ hạ, bệ hạ phú quý thì mèo ăn thịt ăn cá, còn hạ
thần nghèo túng thì mèo ăn cơm với đầu tôm, rau luộc. Bây giờ để
hai bát cơm ấy, xem nó ăn bát nào thì biết ngay.
Vua sai đem ra thử. Con mèo chạy thẳng đến bát cơm rau, ăn
sạch.
Quỳnh nói:
– Xin bệ hạ lượng cho, người ta phú quý thì ăn cao lương mỹ vị,
bần tiện thì cơm hẩm rau dưa. Mèo cũng vậy, phải theo chủ.
Rồi lạy tạ đem mèo về.